Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2011

DÒNG SÔNG MÙA THU


Mến tặng Th.H người bạn gái đã lặng lẽ đến bên cuộc đời tôi,lặng lẽ để lại cho tôi bao kỷ niệm khó phai rồi lặng lẽ ra đi…
Tháng 8.2011 trong dịp về VN, tôi và 4 người bạn học cũ thời LĐ-XH có dịp gặp lại nhau,sau màn chào hỏi của 25 năm xa cách,một câu hỏi không hẹn mà nên cả 5 chúng tôi cùng bật ra : „Có ai biết bây giờ  Út H ở đâu hông ?“ Hỏi xong chúng tôi cùng lặng im bởi cả 5 người đều không có câu trả lời.H ơi sau bao năm xa cách bạn bè bây giờ gặp lại tất cả đều nhớ tới H,bây giờ em ở đâu ?

Ngày ấy,chúng tôi một nhóm  7 người 4 trai ba gái : Hữu Chí,Hồng Phát,Tuấn Ninh,Thanh Trang,Nam Bình,Hồng Thanh và Th. H trong đó anh H.Ch lớn tuổi nhất là anh cả,H nhỏ tuổi nhất là em Út.Nhóm chúng tôi mỗi người đến từ một miền của nước Việt  Bắc,Trung Nam có cả,mỗi người có một sở thích và sở trường riêng Anh H.Ch đàn ghi ta điêu luyện, H. Ph ca cổ mùi mẫn vô cùng,T.N thì hát Nhạc vàng sầu khôn tả ,H cô „Út Sài Gòn“thì vẽ và chơi đàn,làm thơ đều giỏi.Chúng tôi gặp và chơi với nhau như anh em một nhà, cùng một tình yêu Văn Thơ và Ca hát.Các cuộc vui văn nghệ  của 2 lớp A1, A2 và 3 nhà 15,16,21 không khi nào vắng bóng chúng tôi(tôi và 4 người nữa học khoá I còn H và N.B học khóa II).Chơi với nhau được 1 năm thì chúng tôi thi tốt nghiệp ra trường,4 anh chị Chí, Thanh,Phát,Ninh về quê,tôi được giữ lại Trường để đợi gửi ra Hanoi học tiếp lên hệ ĐH.Ngày chia tay những bạn bè khác thì vui mừng hớn hở riêng chúng tôi thì buồn bã ủ dột,mặt mũi người nào cũng như cái bánh đa nhúng nước.Cả nhóm kéo nhau ra quán Café „Chú Năm mập“ trước cổng trường ngồi một góc lặng lẽ như những cái bóng không hồn,Phát và Ninh thường ngày uống ào ào nói như máy nhưng nay thành những nhà hiền triết ngồi đăm chiêu tư lự.Những cốc Café đá,Chanh đá,đá tan chảy cả ra ngoài mà không ai buồn nhấp môi,anh H.Ch phải dục đến mấy lần chúng tôi mới nhấp vài ngụm rồi ngồi lặng lẽ,H và Hồng Thanh mắt đỏ hoe chỉ chực bật thành tiếng khóc.Ôm cây Ghi ta anh Chí phá tan bầu không khí nặng nề : „Mai xa nhau rồi tụi bây,giờ nhóm mình làm mấy bản,ca cho đỡ sầu mấy đứa !“  rồi cất tiếng hát mở màn,nối sau anh là N.B,T. N,Ph,tôi và Th. H ,H. Th,lúc đầu còn nhỏ sau lớn dần ,Thìa muỗng ,Ly cũng được huy động làm nhạc cụ.Cứ như thế hết bản này tới bản khác làm sôi động cả cái quán nhỏ.Khách ngồi ở các bàn xung quanh thấy chúng tôi ca cũng kéo ghế lại góp giọng , ông chủ quán cũng kéo ghế lại ngồi cạnh lắc lư cái bụng phệ theo nhịp đàn,bạn bè ở trong trường hay đang đi dạo trước quán cũng kéo cả vào,7 chúng tôi đã biến buổi chia tay ở cái quán nhỏ ngoại ô thành một „tụ điểm ca nhạc“ ngẫu hứng ,ồn ào và sôi động đến quên cả thời gian.Mãi đến khi ông chủ quán kêu đóng cửa khuya qúa rồi chúng tôi mới đứng dậy ra về,về ký túc xá lại tiếp tục ca cùng nhau một đêm trắng .Sáng hôm sau chia tay mọi người về quê,3 chúng tôi ở lại lặng lẽ như những cái bóng giữa những dãy nhà trống trải…

Những ngày sau đó với chúng tôi là những ngày buồn thảm vô cùng,H và Nam Bình tiếp tục đi học,tôi ở lại nhận tạm việc tại phòng tổ chức của trường và ôn VH để đợi ngày ra Bắc. Nhóm 7 người giờ còn 3 vẫn gặp nhau sau mỗi ngày học và làm việc nhưng chúng tôi không Đàn hát nữa mà chỉ ngồi đọc cho nhau nghe những vần thơ mới viết hay mới đọc được ở đâu đó,thi thoảng lại rủ nhau về thành phố xem phim, ca nhạc,hay đi chơi công viên, ăn chè...Tôi có thói quen nhặt lá Đa rụng chép thơ lên đó rồi đem đọc cho H và N. B nghe,cứ mỗi lần như thế H lại xin tôi những chiếc lá ấy đem về, tôi hỏi H cười „à đem về giữ lại biết đâu sau này lại có giá hơn nữa  20,30 năm sau có cái kể cho con cháu chúng nghe“. Thời gian cứ thế trôi , 1 năm qua đi nhanh chóng H và N. B đi thực tập chuẩn bị thi tốt nghiệp tại Củ Chi.Hai Bộ Lao Động và TBXH sát nhập,hệ ĐH mà Bộ cũ định mở lại tạm bị đình hoãn lần 2,hai Trường TCKT và BTXH chuẩn bị nhập làm một thành LĐXH ,tôi đứng trước một tương lai mờ mịt hoặc là tự đi xin việc khác hai là …thất nghiệp vì trường giảm biên chế.Giữa lúc đó nhà trường quăng cho tôi một chiếc „phao“ có thể đi HTLĐ tại DDR nhưng trong diện dự bị và phải hết sức giữ… „bí mật“! Tôi „vớ“lấy cơ hôi đổi đời này và âm thầm chuẩn bị mọi thủ tục chỉ có Má tôi và vài người thân là được biết đích xác còn bạn bè chỉ trước khi lên máy bay 12 tiếng khi biết rõ mình được đi tôi mới thông báo.Nhận được tin H và N. B từ nơi thực tập bắt xe về thành phố ra đến sân bay kịp lúc tôi chuẩn bị vào phòng cách ly.Gặp nhau lần cuối NB trách tôi sao không báo trước còn H thì lặng lẽ đứng nhìn tôi hai mắt đỏ hoe,tôi bối rối chẳng biết nói gì với hai bạn,chỉ lúng túng thốt vài lời tạm biệt.H lặng lẽ bước lại dúi vào tay tôi cuốn sổ tay miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng không thành lời(hay giữa ồn ào tôi không nghe rõ ?).NB thì nhắn nhủ „Tr sang đến nơi nhớ viết thư thường xuyên về cho GĐ và tụi mình, đừng quên chúng mình nha !“.Tôi gật đầu vội vã chia tay GĐ và 2 bạn vào phòng cách ly.Thật không ngờ cuốn sổ tay H trao cho tôi đó là cuốn sổ H chép lại tất cả những bài thơ tôi đã làm viết trên những chiếc lá Đa ngày nào và một lời nhắn nhủ tôi sang Đức hãy tiếp tục làm thơ chép vào cuốn sổ này bao giờ về nước cho H xin lại…!

Ở VN H và NB đã tốt nghiệp, NB về quê nhận công tác H thì đang đợi phân công, còn một mình giữa thành phố H thấy cô đơn nhớ các bạn kinh khủng,nếu không có việc H sẽ xin đi HTLĐ ở Đức như tôi-Tuy xa cách nhưng chúng tôi vẫn thư từ cho nhau một tháng đôi lần-Sang Đức tôi làm quen với công việc,cuộc sống và bạn bè mới,một thời gian sau thì có người yêu.Tôi viết thư về“khoe“ với H,H nhận được và gửi cho tôi mấy dòng chúc mừng và từ đó bặt tin.Một năm sau tình cờ tôi gặp lại Thương một bạn gái thân thiết của H cũng sang HTLĐ, Thương báo tôi tin H đã lấy chồng và bảo „anh tệ lắm H nó đã hết nước mắt vì anh mà anh chẳng hiểu một tý gì cả,sao anh vô tình và nhẫn tâm thế ?“.Tôi sững người,thầm kêu trong lòng :“H ơi hãy tha lỗi cho tôi. Đâu phải tôi vô tình hay không hiểu những gì H đã dành cho tôi mấy năm qua ? Mà chỉ là tôi không muốn H phải khổ vì tôi.Cuộc đời,tương lai tôi còn mờ mịt lắm chưa biết sẽ như thế nào,làm sao tôi nỡ bắt em một tiểu thư lá ngọc cành vàng phải bôn ba khổ sở vì tôi.Hãy hiểu và tha lỗi cho tôi nghe H !...“.Trước mắt tôi lúc ấy hiện lên bao nhiêu kỷ niệm,hình bóng và lời nói của H những ngày chúng tôi còn chơi chung một nhóm, những cử chỉ chăm sóc, âu yếm H dành cho tôi một cách âm thầm và lặng lẽ,những câu thơ H viết,những bài hát,tiếng đàn hay những bức tranh H vẽ tặng tôi…Và tôi hiểu sẽ chẳng bao giờ tôi có lại những ngày tháng thân thương ấy một lần nữa trong đời.Cuộc đời này tôi mãi mãi thiếu H một món nợ khó trả…!

Năm 1990 tôi về phép VN lần thứ nhất, đặt chân về nhà cất hành lý ăn uống qua loa tôi lấy xe chạy đến nhà H trên đường Hậu Giang trong khu Phi Long tại sân bay TSN,chạy một cách vội vã chỉ mong gặp lại H nói một lời gì đó. Đến trước cổng hăm hở định đẩy cửa bước vào chợt nghe có tiếng ru con trong nhà vọng ra,tôi đứng sững lại trời ơi đó là tiếng của H,H đang ru con bằng những câu thơ ngày xưa tôi viết tặng…!Tôi lặng lẽ đứng tựa vào gốc cây Vú sữa trước cổng nhà nghe H ru con rồi lặng lẽ khép cổng ra về. Đó là lần cuối cùng trong 24 năm qua tôi nghe thấy tiếng H, lần sau về phép năm 1996 tôi quyết định đến thăm H thì khu tập thể Phi Long ngày xưa giờ đã đổi khác, đã thành một khu phố sang trọng kín cổng cao tường,xác định vị trí nhà H ngày xưa bằng cây Vú sữa trước cổng tôi bấm chuông,ra mở cửa là một người xa lạ hỏi thăm H và gđ họ lắc đầu không biết,hỏi tiếp mấy nhà bên cạnh cũng không ai biết H và Gđ đã chuyển đi đâu.Tôi thẫn thờ ,thế là mất dấu H rồi biết tìm H ở đâu giữa thành phố mênh mông này ? Về lại trường cũ hỏi thăm cũng chả ai biết  H ở đâu .Một hy vọng cuối cùng là những người bạn cũ trong nhóm, có lẽ có người còn liên lạc,nhưng cuộc gặp tháng tám vừa rồi vẫn chỉ là những cái lắc đầu .H ơi bây giờ H ở đâu ? Cuộc sống thế nào ? Có còn nhớ chúng tôi những người bạn cũ ngày xưa ? Có còn nhớ tôi và những vần thơ chép trên lá Đa ngày nào ? Đứa bé cách đây 21 năm H ru  bằng thơ tôi bây giờ chắc đã lớn khôn.Có bao giờ H kể cho nó nghe về sự tích những bài thơ chép trên  lá Đa ấy ? Còn tôi 24 năm- một phần tư thế kỷ đã qua-phiêu bạt nơi xứ người,cuộc đời với bao thăng trầm vất vả vẫn mãi nhớ về những kỷ niệm ngày xưa,về nhóm 7 người chúng ta ngày ấy, về những gì H đã dành cho tôi . Tất cả đã trở thành một tài sản tinh thần không thể thiếu được của cuộc đời tôi.Hôm nay một ngày cuối tháng 9-ngày cách đây 24 năm chúng ta chia tay nhau tại TSN-Anh chị H. Ch gọi điện từ VN sang cho tôi mời về ăn cưới con,họ lại nhắc tới em. Bâng khuâng tôi viết những dòng này với một hy vọng ngày nào đó chúng ta lại gặp nhau.Nhóm 7 người đã tìm được 5 còn lại T.N và H , H ơi bây giờ em ở đâu …??? Tôi thầm gọi,sâu thẳm từ trong ký ức có hình bóng một Dòng Sông mùa Thu lặng lẽ trôi…

 Lauingen,23.09.2011


EM Ở ĐÂU ?

Đã 10 năm rồi                                          

Không được cùng em                              

những đêm Noel                                      

qùi bên tượng Chuá                                

lâm râm nguyện cầu                                

10 năm xa nhau                                        

tóc đã phai màu                                        

xa rồi tuổi trẻ                                                                                                                

xa bao hẹn hò

cứ ngỡ là mơ

giờ tôi trở lại

Chuá vẫn còn đây

từng đôi trai gái

lâm râm nguyện cầu

suốt đời bên nhau

giờ em ở đâu ?

 Nhà thờ Đức Bà SG 01.1996

Không có nhận xét nào: