Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

NHỚ "MIẾU SÁU CÔ" !


 Mến tặng các em Hoa,Nhàn,Liên,Hoàn,Lan,Hà và tất cả các bạn bè, người quen đã từng ghé „Miếu sáu cô“ Zi 941,Haus 9 Alter Reichenbach str 122-Plauen DDR(cũ).



Đang dọn dẹp trước sân nhà thì Đức cầm điện thoại từ trên gác đi xuống nói : „Toàn cẩu gọi địên từ VN sang muốn nói chuyện với ông ! „ Tôi đỡ lấy máy,từ đầu dây phía bên kia giọng quen thuộc của người bạn 22 năm trước vang vang.Sau một hồi tâm sự,Toàn hỏi tôi : „Ông ở bên đó còn liên lạc với các em Miếu sáu cô không?Nếu có gặp cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé! “ tôi trả lời: „Vẫn còn nhưng không phải là tất cả và cũng lâu lâu mới gặp“ rồi đùa : “ ông vẫn còn nhớ Miếu sáu cô à,nhớ em nào nhất để tôi cho số điện thoại mà liên lạc hỏi thăm ?“ giọng Toàn chùng xuống :“ Nhớ chứ,nhớ tất cả như ông ngày trước ấy,Miếu sáu cô đã cho tụi mình bao nhiêu kỷ niệm còn gì ,làm sao mà quên được !“. Vâng „Miếu sáu cô“ ngày ấy đã để lại cho chúng tôi và bao chàng trai VN trên khắp DDR những kỷ niệm khó phai về một thời trai trẻ,với tôi còn nhiều hơn thế nữa …!

Chúng tôi sang lao động tại DDR(cũ) vào tháng 9 năm 87, đoàn tôi có tất cả 50 người đi từ Saigon,trong đó đông nhất là tốp con LS mồ côi 30 người ,còn lại là Đội trưởng,phiên dịch và 18 người là quân nhân xuất ngũ, nhân viên văn phòng bị  giảm biên như tôi.Nơi chúng tôi đưuợc nhận về làm là Nhà máy Thêu ren lớn nhất DDR cũ Plauener Spitze-một nhà máy mà sản phẩm của nó đã nổi tiếng khắp thế giới cho tới tận bây giờ những gì nó sản xuất ra vẫn là thứ hàng xa xỉ chỉ để phục vụ cho những người lắm tiền - Được khoảng nửa năm sau nhà máy lại nhận thêm một đoàn lao động VN  80 người nữa đi từ thành phố Cảng Hải Phòng,hai đoàn chúng tôi nhập lại thành một đội lao động 130 người và chuyển đến ở tại ký túc xá dành cho người lao động VN trong hai nhà số 8 và 9 Phố Alter Reichenbach 122 TP Plauen.Người mới và cũ,tuy đều là người Việt nhưng khác nhau về quê quán vùng miền,sự sát nhập đội ban đầu đã tạo ra những va chạm nho nhỏ và rồi xảy ra xung đột giữa lũ trai đang còn trong độ tuổi „bẻ gãy sừng Trâu“ vì những lý do không đâu.Ban Lãnh đạo Đội và đại diện Nhà máy đã họp khẩn cấp và yêu cầu phải giải quyết êm ấm ngay mọi xung đột.Là Bí thư Liên chi đoàn TNCSHCM Nhà máy,tôi được giao trách nhiệm cùng BCH tìm cách giải quyết xung đột.Đó là một nhiệm vụ không hề dễ cho chúng tôi khi tiếp xúc "làm nguội " đi những chiếc Đầu nóng.Đang bí thì may sao một cơ hội đã đến Tỉnh Đoàn TNCS Karl Mark Stadt tổ chức giải vô địch Bóng đá cho các đội lao động trong toàn tỉnh.Vớ được chiếc Phao quí giá này chúng tôi lập tức kêu gọi thành lập đội Bóng đá  Liên chi đoàn với hy vọng thể thao sẽ giúp xóa đi mọi hiềm khích và ranh giới phân biệt vùng miền,và lạy Giời lời kêu gọi đó được hưởng ứng nồng nhiệt bằng sự đi lại giao lưu,trò chuyện,luyện tập hàng ngày, chúng tôi đã xích lại gần nhau,loại bỏ dần mọi hiểu lầm,xây đắp lên những tình bạn. Tôi đã quen và kết bạn với 3 chàng trai đất cảng Đức, Thiện, Thắng,rồi qua 3 người bạn mới này tôi lại được làm quen với những người bạn khác trong đó có các cô gái sống tại phòng 941 nhà số 9. Đó là 6 cô gái tuổi từ 18 đến 20 xinh xắn,dễ thương,vui nhộn,cởi mở,chân thành và đặc biệt là hiếu khách :Hoa,Nhàn,Liên,Hoàn,Lan,Hà.Là những người trẻ tuổi,ham vui lại có chung nhiều sở thích,có hoàn cảnh xuất thân gần giống nhau…nhất cũng là người Bắc,chúng tôi gặp gỡ,làm quen và đi lại chơi đùa với nhau một cách tự nhiên, thân thiết .Cùng với thời gian mối liên hệ giữa tôi và những chàng trai cô gái đất cảng đó càng thêm đậm đà đến nỗi mỗi cuối tuần nếu không tới thăm các bạn ấy được tôi cảm thấy như thiếu một cái gì đó…„Hữu xạ tự nhiên hương“,“Tiếng lành đồn xa“sự trẻ trung,vui nhộn, sôi nổi ,hiếu khách của các cô gái phòng 941 đã lan khắp Cộng Hoà, lôi cuốn bao nhiêu chàng trai VN từ khắp mọi miền DDR .Mỗi cuối tuần căn phòng nhỏ lại rộn rã tiếng đàn hát,nói cười của những người trẻ tuổi chúng tôi.Người đến rồi đi lưu luyến mãi không muốn rời,có biết bao mối tâm tình đã nảy nở cùng với những ấp ủ,hy vọng...Tôi cũng đã có dịp quen thêm nhiều người bạn mới(Toàn“cẩu“ là một trong số đó)và có dịp chứng kiến những chuyện không bao giờ quên về tình bạn và tình yêu về sự gặp gỡ và chia ly…Trong thời gian này không biết một người nào đó đã vô tình hay cố ý đặt cho căn phòng của các cô gái này một biệt danh rất ấn tượng mãi mãi đi vào lòng người : „Miếu sáu cô“. Ba năm tồn tại của „Miếu sáu cô“ 89, 90, 91 tôi vẫn đi lại thường xuyên,không cuối tuần nào vắng mặt,không cuộc vui nào bỏ qua.Thời gian này do đang có chuyện buồn về tình cảm nên vô hình chung „Miếu sáu cô“ đã trở thành nơi nương náu tinh thần cho tôi ,giúp tôi tạm quên đi những đau khổ muộn phiền.Sự có mặt thường xuyên của tôi ,ban đầu tạo cho mọi người một sự thắc mắc,nhất là những vị khách phương xa,họ không hiểu tôi là ai và có quan hệ như thế nào với các cô gái ở đây mà lần nào đến cũng gặp mặt cũng thấy tôi được các cô quí mến.Ngay cả chính những chủ nhân của „Miếu sáu cô“ cũng có cô đã hỏi tôi: „anh đến chơi hoài như vậy có mục đích gì hả ? Hay là anh thích đứa nào trong 6 đứa bọn em ?“ tôi cười và trả lời nửa đùa nửa thật :“Người ta đã gọi đây là Miếu thì đến Miếu cũng có mấy dạng người, có người đến đển cầu xin,có người đến để vãn cảnh vui chơi .Anh ở dạng thứ 2,anh không thích riêng cô nào trong mấy đứa bọn em cả mà thích cả 6 đứa,nhớ cũng cả 6 luôn nên hay đến“.Thực ra sau khi gặp trục trặc trong tình cảm dẫn tới việc phải chia tay với người yêu,tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi về chuyện yêu đương,cái mà tôi đang kiếm tìm lúc này là sự bình an và tình cảm bạn bè.“Miếu sáu cô“ đã cho tôi những thứ đó.Trong mấy năm chơi với những người bạn này,những cái tôi có được thật vô cùng quí giá và lớn lao vượt cả sự mong ước : tôi đã có(và quen) được những người bạn mới,có được những đứa em thân thiết…

Năm 1990 dịp về phép VN lần thứ nhất,tôi đã dành 8 ngày ra Hải Phòng thăm gia đình các em.Thật ngoài sức tưởng tượng của tôi,tại đây tôi đã được Cha Mẹ và gia đình các em đón tiếp như người thân đi xa mới về,mọi người quan tâm chăm sóc tôi từng ly từng tý từ bữa ăn đến giấc ngủ,tâm sự với tôi cả những ưu tư lo lắng về cuộc sống, họ thực sự coi tôi như là một thành viên trong nhà.Cả đời tôi không quên được hình ảnh Mẹ Thiện lo cho tôi tấm chăn đắp sao cho đủ ấm đêm Đông,rồi Bà chong đèn đợi tôi mỗi khi tôi đi chơi đêm về muộn, ân cần dặn dò tôi như chính đứa con Bà đứt ruột đẻ ra.Bố Mẹ Nhàn lo cho tôi mặc không đủ ấm,đi lại không quen đường dễ bị lạc hay tai nạn, Ông Bà chỉ chịu cho tôi ra đường khi có một trong hai người đi cùng dẫn lối.Tôi không quên được những lời tâm sự của ông về cuộc sống và hạnh phúc gia đình cũng như hình dáng nhỏ bé gày gò của ông đứng vẫy tay tạm biệt trên bến xe Niệm Nghĩa khi tôi xuôi Nam.Tôi cũng không quên được sự ân cần chu đáo của Ông Bà và Mẹ,em của Liên khi lo cho tôi từng bữa ăn,giấc ngủ trong 2 ngày tôi ghé lại,những buổi chuyện trò vui vẻ đầy tình thân.Rồi những sự quan tâm chăm sóc ân cần của Bố Mẹ Lan, Hà, Hoa,Hoàn,Đức . 8 ngày ở Hải Phòng đã ghi tạc vào lòng tôi những tình cảm khó phai,từ 8 ngày đó tôi biết kể từ nay mình sẽ có thêm những người thân yêu,những Ông Bố bà Mẹ và những gia đình mới ,một miền quê mới để đi về và thương nhớ.Cho đến nay- trừ Bố Mẹ Nhàn đã chuyển về quê sinh sống tôi chưa có dịp gặp lại-còn hầu như lần nào về phép VN tôi đều dành thời gian đưa vợ con về Hải Phòng thăm hỏi .Vẫn như ngày nào, tình cảm và sự ân cần của Gia đình các em đối với tôi không hề thay đổi .

Hai mươi năm đã trôi qua kể từ ngày „Miếu sáu cô“ không còn tồn tại, bây giờ chúng tôi đã trưởng thành mỗi người mỗi ngả có một cuộc sống riêng.Tuy xa xôi ,cách trở ít khi có điều kiện gặp nhau,nhưng cũng như tôi và Toàn,tôi tin rằng tất cả các em hay những ai ngày ấy từng một lần sống,ghé thăm „Miếu sáu cô“ đều vĩnh viễn không bao giờ quên những Tháng Ngày  vui đùa chan hòa vô tư bên nhau với bao kỷ niệm  :

Bởi đơn giản thời gian có mặt ở „Miếu sáu cô“ là một quãng thời gian đáng nhớ trong cuộc đời chúng tôi !


Lauingen , 10.2011- Kỷ niệm 20 năm xa „Miếu sáu cô „


NHỚ „ MIẾU SÁU CÔ „


Ngày xưa,thưở ấy thái bình

nhà kia „Miếu„ lạ đẹp xinh tuyệt vời

Quanh năm rộn rã tiếng cười

tứ mùa du khách đủ nơi dập dìu

Cảnh đã lạ,người đáng yêu                        

gieo cho người đến bao nhiêu tơ lòng

Kẻ đi Bắc,người sang Đông

mặc cho cách trở những mong lại về

Mùa Xuân cho tới Mùa Hè

Thu qua lá rụng, Đông về Tuyết rơi

„Miếu „kia vẫn rộn tiếng cười

người đi vẫn đủ muôn nơi dập dìu

Những là thương ,những là yêu

những là trao gửi bao nhiêu tâm tình...                            

Ngày xưa thưở ấy thái bình

ngày xưa,thưở ấy đẹp xinh tuyệt vời                                                        

Nhưng thôi trăm sự tại Trời

đang vui bỗng có một người «Sang ngang»

Thế rồi Cột đổ theo hàng

«Miếu» kia còn lại hai nàng bên nhau

Bao là thảm,bao là sầu

Còn đâu cảnh cũ còn đâu những ngày... ?

Còn đâu rợp « Ong Bướm » bay

Từ nay thôi nhé từ nay thôi rồi

Cũng là vang bóng một thời

Cho đời kỷ niệm ,cho người mộng mơ

Nhớ về « Miếu » cũ sáu cô

cảnh xưa đã hết người xưa đâu còn ... !


  Plauen 10.1990


Không có nhận xét nào: